Juventus – Milan: Ngừng bắn ở Delle Alpi

Chưa khi nào trong những năm gần đây, người ta lại thấy không khí trước trận đấu Juve – Milan của lịch sử nhạt nhoà đến vậy, như một trận đấu bình thường của Calcio.

Chưa khi nào trong những năm gần đây, người ta lại thấy không khí trước trận đấu Juve – Milan của lịch sử nhạt nhoà đến vậy, như một trận đấu bình thường của Calcio.

Ngồi lặng lẽ ở một quán cafe trước trận đấu quan trọng với AC Milan, nhâm nhi ly bicerin đặc sản của thành phố Torino cổ kính -kinh đô xưa kia của đất nước Italia – Emerson đang nghĩ gì?

Trong tình huống giả định ấy, có lẽ cầu thủ đang có phong độ ấn tượng của bà đầm già cũng chẳng nghĩ nhiều đến AC Milan, cái tên mà trong suốt những năm qua là cái gai nhức nhối trên con đường gian khổ tìm đến Scudetto của họ, thay vào đó là cái tên Arsenal.

Cùng lúc ấy, trên sân tập ở Milano, chắc Inzaghi cũng lơ đãng trong những bước chạy của mình, anh đang bồng bềnh trên mây sau trận cầu huỷ diệt đội bóng xứ Bavaria ở đấu trường Champions League và tò mò ngắm nghía đối thủ tiếp theo Lyon.

Chưa khi nào trong những năm gần đây, người ta lại thấy không khí trước trận đấu Juve – Milan của lịch sử nhạt nhoà đến vậy. Trận đấu của thù hận; liên minh, rồi lại đối đầu suốt hơn 100 năm qua bị người ta xem như một trận đấu bình thường của Calcio.

Đơn giản, khoảng cách mênh mông 10 điểm giữa họ, dù về vị trí, họ là số 1 và số 2, mang đến một sự chán chường với người này cũng như thờ ơ với người kia.

Ba ngày trước đó là tỉ số 2-1 nhọc nhằn pha chút may mắn trước W. Bremen, 4-1 kinh hoàng trước B. Munich như một hình ảnh thu nhỏ của chiến thắng 4-1 trước đó một tuần của đội quân áo thiên thanh trước đội chủ nhà World Cup 2006.

Juve và Milan đã bỏ lại đằng sau vòng 1/8 Champions League, bước qua những chiến luỹ của người Đức để “tấn công” Paris tháng 5 của trận chung kết. Một tuần nữa, Inter mới vào cuộc, nhưng có lẽ như thế cũng đủ để cả Serie A hướng đến Paris.

Mọi người quên đi Serie A đã được định đoạt từ đầu mùa xuân, quên đi một thực tế đáng nguyền rủa (tất nhiên, là với Inter và Milan). Giờ đây, Serie A của người Ý là Champions League. Còn Chủ nhật 12/3, không còn là trận cầu đinh như ở lượt đi.

Ngày 27/10/2005, vòng đấu thứ 10 của Serie A là một không khí trái ngược. Lúc ấy, Juve đang lập kỉ lục thắng 9 trận liên tiếp từ đầu mùa; Milan, sau phút khởi động bết bát cũng đã thằng liên tiếp 6 trận. Sức lan toả của trận đấu quyết định Scudetto mùa bóng 2004/2005 (8/5/05, Milan 0-1 Juve) vẫn còn chưa hết.

Người ta nói, ngai vàng không đủ chỗ cho hai người, và trận đấu đó trở thành hồi một của cuộc chiến Scudetto không khoan nhượng. Với 9 trận thắng liên tiếp trong hoàn cảnh chấn thương hàng loạt, Juve như đang bay lên bằng đôi cánh thương tích.

Còn Milan như chiếc xe Opel rú ga mạnh mẽ sau thời gian chạy rốt-đa. San Siro đầy pháo khói, băng rôn, 3-1 cho Milan với 45 phút hiệp một đáng quên của cá nhân thủ thành Chimenti cũng như những Bianconeri, và người ta nói, Serie A đã được cứu sống!

Nhưng thực tế cho thấy, sau trận cầu kinh điển ấy, Juve lại bay lên cao hơn và không thua thêm một trận nào nữa, và có cố đến bao nhiêu, Milan cũng không đuổi kịp bởi gian đoạn sa sút trước mùa xuân (thua thêm 4 trận trước Fiorentina, Chievo, Inter và Roma).

Sức mạnh khủng khiếp của Juve (hay khả năng tích điểm trước các đối thủ hạng lông?!) thể hiện ở điểm số. Họ đang hơn cùng kì mùa trước 10 điểm!

Chiến thắng 23 (trong đó có 2 trận thắng Inter Milan) trên tổng số 28 trận với 73 điểm, con số kỉ lục trong lịch sử Serie A sau 28 vòng đấu. Có lẽ chính Juve cũng phải giật mình vì thành tích quá xuất sắc của mình.

Những người Milan phải ngao ngán nhìn vào bảng thành tích ấy dù họ đang tìm lại sức mạnh của mình với 5 trận thắng liên tiếp ở Serie A, dù Ancelotti vừa trải qua loạt 6 trận đấu quyết định mỹ mãn (5 thắng) để vượt lên thứ 2 Serie A, lọt vào vòng tứ kết Champions League.

Milan phải tự trách mình khi đã để mất quá nhiều điểm số trước các đội bóng nhỏ, phải hối tiếc vì đã để Abbiatti – cá nhân nổi bật trong phần khởi đầu của Juve – đến với Juve. Cũng như Inter để Cannavaro đến Juve vào mùa bóng 2004/2005, với món quà Abbiatti, Milan hiến dâng cả Scudetto cho Juve.

Nhưng Chủ nhật này, Chimenti với những phản xạ chậm chạp trực tiếp dẫn đến 2 bàn thua 5 tháng trước không còn ở Delle Alpi – đã bị đẩy sang Cagliari từ mùa đông; không có Abbiatti để xát muối vào vết thương lòng Milan trong khung thành; mà là Buffon.

Hàng thủ Juve không còn thương tích nữa, bộ tứ của mùa bóng 04/05 (Zebina, Thuram, Cannavaro, Zambrotta) đã trở lại án ngữ trước Buffon.

Sự trở lại của Zambrotta bên cánh trái (Balzaretti dự bị) như một liều kháng sinh cực mạnh tăng cường cho cánh trái đang trở nên ốm yếu của Juve để chống lại biên phải Milan – nơi đã tàn phá cánh trái B. Munich 3 ngày trước đó. Hàng thủ Juve sẽ chắc chắn hơn để quên đi thảm cảnh thủng lưới 8 bàn trong 9 trận gần nhất ở Serie A.

Mức độ “nhẹ nhàng” của trận đấu thừa khả năng cho phép Don Capello quay vòng để Viera, Emerson được nghỉ ngơi trên hàng tiền vệ. Tuy vậy Don Capello chắc sẽ không làm thế.

Có lẽ bộ đôi ấy chỉ không xuất phát khi nào họ… chấn thương! Còn người hùng của chiến thắng 1-0 trước Milan tháng 8/5/2005, Del Piero? Anh dự bị cho một người hùng khác đêm ấy – Trezeguet sẽ chơi cùng Ibrahimovic trên hàng công.

Serie A

Ngày 11/3 
Siena 1 – 0 Treviso
Inter Milan 1 – 0 Sampdoria

Ngày 12/3 
Ascoli – AS Roma
Cagliari – Fiorentina
Empoli – Chievo
Lazio – Reggina
Messina – Lecce
Palermo – Udinese
Parma – Livorno
Juventus – AC Milan

~ phía bên kia, Gattuso “gầm gừ” sẽ phải gầm gừ y như trận đấu lượt đi (khi một mình anh đã kiềm chế cả bộ đôi Emerson – Viera) nếu muốn tranh giành việc kiểm soát trung tuyến với hàng tiền vệ Juve. Chỉ có điều chiến địa là Delle Alpi chứ không phải vùng đất San Siro.

Và Juve có hơn một ngày nghỉ chờ đợi đối thủ hành xác đến với hàng thủ chắp vá vì thiếu Maldini, Cafu (may mắn thay lại trở nên chắc chắn, 8 trận đấu gần đây nhất ở Serie A, Milan mới để thủng lưới 2 bàn). Có lẽ Milan sẽ lại sống nhờ vào sự toả sáng của Kaka và cuộc hồi sinh mạnh mẽ của Inzaghi (ghi 9 bàn trong 7 trận gần đây).

Thật khó để nói đến những toan tính chiến thuật của hai ông Capello và Ancelotti, và suy cho cùng điều đó cũng không còn quan trọng đối với các cổ động viên nữa. Bởi họ chờ đợi điều gì ở Delle Alpi?

Không, Milan không chờ đợi điều gì cả, họ cũng bình thản như chính đối thủ của họ. Serie A đã kết thúc và những người Milan mơ mộng nhất cũng chẳng nghĩ mình có thể trở thành một Lazio thứ 2 giành Scudetto mùa bóng 99/00 (kém Juve 9 điểm khi còn 9 vòng đấu).

Giờ đây, họ đang đặt tất cả vận hội của mình vào Champions League. Có chăng mối nghi ngại duy nhất của họ là hơi thở bức bối của các đối thủ phía sau đang nhắm đến vị trí thứ 2 của họ.

Inter, Viola, Roma đang hậm hực, mà có lẽ, sốt ruột nhất là Inter Milan với sự trở lại của Adriano đang muốn tái chiếm vị trí thứ 2 mà họ đã mất vào tay Milan (từ chỗ hơn Milan 6 điểm, giờ đây họ kém đối thủ 4 điểm). Chính vì điều đó mà Milan sẽ cố gắng hết mình, Juve cũng vậy?

Không, và lại không. Mệt nhoài sau trận đấu với W. Bremen, khoảng cách 10 điểm chẳng bắt Juve phải tốn công tranh đấu hay đôi công cùng Milan như họ đã làm trong lượt đi cũng như 2 trận đấu với Inter.

Hành xác đến Delle Alpi khi còn đang ngây ngất với chiến thắng, 4 điểm hơn Inter không bắt Milan phải húc đầu vào bức tường Juve hòng giành lấy một trận thắng thuyết phục cho dù trong 71 lần đến đây, họ cũng tìm được 19 trận thắng (gần nhất 1-3, 14-3-2004 ) cùng 20 trận hoà, và 32 thua. Đó là một trận đấu giao hữu?

Với tình thế ấy, rất có thể, có không ít hơn một trận hoà cho AC Milan. Nhưng dù cho đó là gì trong bối cảnh đen trắng rõ ràng của Serie A này, người ta sẽ không ngạc nhiên nếu thấy sau trận đấu, ngài chủ tịch Milan A. Galliani tay bắt mặt mừng với bộ ba lãnh đạo Juventus R. Bettega, L. Moggi và A. Giraudo, để bàn những kế hoạch hợp tác – điều mà họ đã thể hiện sau trận đấu lượt đi.

Liên minh Juve – Milan đã ấm nồng trở lại sau thời gian nguội lạnh ở mùa giải trước. Sau trận đấu này, nhật báo Corriere dello Sport nên giật title thật lớn “Grande JuveMilan!” (Juve Milan vĩ đại) thay vì chỉ “Grande AC Milan!” như sau trận Rossoneri nghiền nát B. Munich?!

Nào, hãy tưởng tượng đi những tifosi, trên cửa đường hầm tiến ra sân Delle Alpi, Emerson lơ đãng quay sang Inzaghi, “Này Pippo, từ đây đến Paris hết mấy giờ bay nhỉ?” còn Inzaghi miên man hỏi lại, “Oh, không nhớ đội tuyển Azzurri đóng quân tại đâu ở nước Đức?”. Vâng, cứ cho là như thế, Inzaghi đang mơ đến nước Đức, tất cả đang mơ. Nhưng đó lại là một câu chuyện khác…

Đội hình dự kiến:

Juventus: Buffon; Zebina, Thuram, Cannavaro, Balzaretti; Camoranesi, Vieira, Emerson, Nedved; Ibrahimovic, Trezeguet.

AC Milan: Dida; Stam, Nesta, Kaladze, Serginho; Gattuso, Pirlo, Seedorf, Kaka”; Shevchenko, Inzaghi.

(Theo TPO)