Tôi tự hào về đội tuyển Việt Nam

Gần 2 giờ sáng 22-7, kết quả của trận Việt Nam – Iraq là 2-0 và như thế Việt Nam đã chia tay với Asian Cup 2007. Tâm trạng bây giờ của tôi là buồn, rất buồn, nhưng lại tràn hy vọng…

Gần 2 giờ sáng 22-7, kết quả của trận Việt Nam – Iraq là 2-0 và như thế Việt Nam đã chia tay với Asian Cup 2007. Tâm trạng bây giờ của tôi là buồn, rất buồn, nhưng lại tràn hy vọng…

Tôi, một cổ động viện trung thành và cuồng nhiệt của đội tuyển bóng đá Việt Nam, đã vui, đã buồn, đã sầu, và đã khóc vô số lần. Tôi đã từng khóc âm thầm và lặng lẽ như một đứa trẻ đi lạc, đa số là vì đội tuyển thất bại và vì thất vọng. Nhưng lần này tôi khóc vì đội tuyển thất bại, nhưng không thất vọng!

Tôi rất tự hào, rất tự hào. Suốt những trận bóng tôi đã được xem trong đời, tôi chưa bao giờ thấy Việt Nam đá hay, máu lửa và cuồng nhiệt như trong Asian Cup 2007 lần này. Đội tuyển Việt Nam trong mắt tôi bây giờ thật khác, thật lạ. Không còn là một đội bóng áo đỏ luôn luôn bị các đội khác chèn ép và thất bại, đội tuyển Việt Nam hôm nay đã “lột xác”, như vịt trời hóa thiên nga vậy! 

Trận đầu gặp UAE, với một lối chơi thật ăn ý, thật đoàn kết và bốc lửa, ĐT Việt Nam đã gây chấn động với chiến thắng huy hoàng và mãnh liệt 2-0 trước UAE. Một kết quá trên sức tưởng tượng của tôi và các cổ động viên Việt Nam. Trước trận đấu, tôi cứ ngỡ rằng ĐT Việt Nam sẽ bị UAE “đánh” te tua và nếu có may mắn lắm thì chúng ta sẽ chỉ hòa. Nhưng không, chúng ta đã chiến thắng, thật huy hoàng! Khi xem trận đấu này, mắt tôi tuôn lệ, tôi đã khóc như một đứa trẻ. Vì sung sướng, vì hãnh diện, vì tự hào và vì bất ngờ. 

Sang trận với Qatar, tôi như không tin vào những gì mình đã thấy. ĐT Việt Nam lại tiếp tục làm kinh ngạc thế giới khi hòa Qatar, đương kim vô địch Asiad 2006. Trong người tôi lúc đó như có một ngọn lửa cháy rừng rực, lạ vô cùng và đêm đó, khi về nhà, trong phòng tôi, tôi lại khóc một lần nữa. Ôi, cái cảm giác đó tuyệt vời quá.

Ngày 16-7, Việt Nam thất bại 4-1 trước Nhật Bản. Tôi không buồn! Tại sao lại buồn? Nhật Bản quá mạnh, trận đấu đó chênh lệch đẳng cấp, Nhật Bản thắng là đúng rồi. Khi trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu, lòng tôi nhức nhối nhưng chỉ vài phút sau, khi biết UAE đã bất ngờ thắng 2-1 trước Qatar, tôi quá đỗi hạnh phúc. Đội tuyển Việt Nam đã lọt vào vòng tứ kết Asian Cup trong lần thi đấu đầu tiên. Nếu nói đúng hơn là lần đầu tiên từ năm 1960 khi miền Nam Việt Nam lọt vào bán kết.

Xin cảm ơn UAE đã thi đấu một cách chuyên nghiệp, công bằng, cảm ơn UAE đã giúp ĐT Việt Nam của tôi vào được tứ kết sau 47 năm chờ đợi. Cho đến ngày 21-7, trận đấu lịch sử với Iraq, Việt Nam chúng ta phải dừng bước sau thất bại 2-0. Iraq thắng xứng đáng, tôi chúc mừng họ. 

Và như thế Việt Nam đã chia tay Asian Cup 2007. Tôi nghĩ rằng trong Asian Cup 2007 này, ĐT Việt Nam chúng ta đã chiến thắng rất huy hoàng. Chúng ta đã lột xác hoàn toàn. Tôi chắc chắn rằng trong lòng cổ động viên Việt Nam, ngọn lửa ái quốc, ngọn lửa tự hào, và ngọn lửa bóng đá sẽ cháy rực rỡ hơn.

Khi giới bóng đá nhắc đến Việt Nam, họ sẽ không nghĩ về một đội bóng yếu ớt nữa, thay vào đó họ sẽ nghĩ đến một đội bóng có lối chơi đơn giản nhưng đẹp mắt và ăn ý. Khi nhắc đến Việt Nam, họ sẽ nhớ đến bàn thắng của Quang Thanh, bàn thắng tuyệt đẹp của Lê Công Vinh và những cú bay người bắt bóng phi thường của thủ môn Hồng Sơn. Khi nhắc đến Việt Nam, họ sẽ nhớ đến một đất nước đẹp đẽ, một dân tộc thân thiện, chứ không phải là những hình ảnh của chiến tranh.

Các cổ động viên ơi, các bạn Việt Nam ơi, hãy tự hào! Tôi sẽ nhớ mãi đường chuyền bóng của Minh Phương dẫn đến bàn thắng của Quang Thanh. Tôi sẽ nhớ mãi cú nâng bóng tuyệt đẹp của Lê Công Vinh đưa bóng vào lưới UAE.

Tôi muốn được mặc áo đội tuyển Việt Nam, được hát bài Quốc ca, được ghi lên tim mình hai chữ Việt Nam. Tôi muốn được la hét, được cổ vũ, được chứng kiến những đường bóng hoa mỹ, được chứng kiến các chàng trai áo đỏ tung bay trên sân cỏ trên các giải đấu. Tôi muốn được chạy xe vòng quanh phố với lá cờ Việt Nam cùng các bạn. Tôi muốn được mất ngủ, được thức trắng đêm vì sung sướng, vì buồn, vì chiến thắng, và vì thất bại.  

Tạm biệt Asian Cup 2007. Đội tuyển Việt Nam với lớp cầu thủ trẻ tuổi và đầy hứa hẹn sẽ tiếp tục con đường thắng lợi. Bốn năm sau, đội tuyển Việt Nam sẽ trở lại giải đấu này với niềm tin, tràn đầy hy vọng. Và tôi tin rằng tôi sẽ có mặt ở đó để cổ vũ. Tiến lên nhé, Việt Nam của tôi.

Theo Tuổi trẻ Online

Một bạn đọc tại Sydney, ac